top of page

Fragments of Time: New Pages | Page 1: On FRAGMENTS

(kéo xuống để đọc tiếng Việt)



People often tell me that I have an ‘old soul’, which one way or another means “oh, you are only sixteen and you have already lost all your serotonin.”


For me, some days staying at home is better than human connection. Somedays, humming to the tune of ‘My Fair Lady’ is far more comforting than telling a person how my day went, or what it is that i’m feeling, or gossiping about this girl’s new diet and that boy’s thighs.


Meeting new people can be a horrific experience inside and out. It is both mentally and physically draining: stomach churning, palms and armpits sweating, body losing control, mind going blank, words coming out of my mouth without sense, face muscles freezing and heart forgetting to beat.


December 30th 2019 marked the first time I went outside for more than two kilometres from my house, in four months, which makes sense since I’m homeschooled and I don’t have many friends.


It was FRAGMENTS’ first meeting. So I headed out.


I was first greeted with a hug from Millie. The hug itself was different, different from my dad’s strong arms around me, different from my grandmother’s cold hands gripping my shoulders. Millie’s hug was welcoming, gentle, soft, a not-too-close-but-we-are-getting-there kind of hug. For a solid five seconds, I did not know how to react. Millie was the kind of person who has a lot of things going on but hidden inside her head, pretty but not dazzlingly attractive, witty yet humble. She has a tender, warm-hearted aura surrounding her, which convinced me to believe going out was the right decision.


What I love about FRAGMENTS is the people, and the incentive that drove Millie and Liti to start it in the first place. I love the fact that people are so talented and humble at the same time. I love the fact that we are not trying to be like any other productions. It’s much more special to me to not thrive to be the best but better than we were last time. I love the passion of the arts glowing in each and every member’s eyes and the sparkling colours in their brains, which I have yet to encounter every day.


For the first time in a long time, I felt like this is where I can stay and flourish my skills, where I can feel at ease, be myself, and not pretend to like something that I absolutely despise; where I can learn to better myself from people who are more experienced.


I’d like to think of FRAGMENTS as an ‘escape shell’, where I can take a break from my biology major, where I can satisfy both my ‘childlike’ and my ‘old’ soul.


As I’m typing this down, I can surely feel the rush of dopamine, oxytocin, and serotonin flowing from synapse to synapse inside my nervous system. I am proud and grateful to be a fragment of something so much bigger and more beautiful than my own isolation shell.


I am proud to be with FRAGMENTS.


_____


về fragments


Mọi người thường nói tôi có 'tâm hồn già cỗi'. điều đó cũng ẩn ý rằng "nhìn xem, mày mới bước sang tuổi mười sáu và không còn chút serotonin nào nữa."


Với tôi, dành ngày ngày ở nhà tốt hơn nhiều so với việc giao tiếp xã hội. Những ngày dành ra để ậm ừ theo tiếng nhạc của vở "My Fair Lady" thoải mái hơn việc phải nói với ai về ngày hôm nay của tôi ra sao, tôi cảm thấy thế nào, hay thì thầm về chế độ ăn kiêng của cô này, cặp đùi của cậu kia, v.v.


Gặp gỡ ai đó mới là một trải nghiệm rùng rợn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi coi nó như một hoạt động hao tổn năng lượng và chất xám: ruột gan nhộn nhạo, mồ hôi túa ra từ nách đến lòng bàn tay, cơ thể mất kiểm soát, não rỗng tuếch, miệng lắp bắp những lời vô nghĩa, cơ mặt tê liệt, tim đập loạn nhịp.


Ngày 30 tháng 12 năm 2019 đánh dấu ngày đầu tiên trong bốn tháng tôi ra khỏi nhà xa hơn hai cây số (việc tôi ở nhà lâu vậy cũng phải thôi vì tôi được giáo dục tại nhà thay vì phải đến trường, và tôi không có nhiều bạn để đi chơi cùng).


Dịp đó là lần đầu tiên họp mặt của FRAGMENTS. Và tôi đã đến.


Tôi được chào đón lần đầu với một cái ôm từ Millie. Bản thân cái ôm có gì đó mới lạ, khác với vòng tay mạnh mẽ của bố xung quanh tôi, khác với bàn tay lạnh giá của bà nội nắm chặt bả vai tôi. Cái ôm của Millie thật nồng ấm, nhẹ nhàng, kiểu ôm hàm ý ‘chúng-ta-chưa-quá-thân-nhưng-chúng-ta-sắp-đạt-ngưỡng-đó-rồi'. Trong suốt năm giây sau, tôi đực mặt không biết phản ứng ra sao. Millie là kiểu người có rất nhiều suy nghĩ; xinh đẹp, mà không quá sáng chói, thông minh, hóm hỉnh mà khiêm nhường. Millie tỏa ra một ánh hào quang dịu nhẹ, ấm áp, điều đó thuyết phục tôi rằng việc ra ngoài là một quyết định đúng đắn.


Điều tôi thích ở FRAGMENTS là con người, và động lực ban đầu đã thúc đẩy Millie và Liti bắt đầu công việc này. Tôi thích cách mọi người có thể vừa thật tài năng và khiêm nhường. Tôi thích thực tế rằng chúng tôi không cố gắng mô phỏng hay làm giống bất kỳ dự án nhạc kịch nào khác. Điều đặc biệt hơn với tôi là tổ chức này làm việc và phát triển không ngừng không phải để trở thành dự án thành công nhất, mà để tạo dựng ra công trình tốt hơn so với trước kia. Tôi yêu niềm đam mê nghệ thuật bừng sáng trong mắt mỗi thành viên và những sắc màu lấp lánh trong bộ não của họ, điều mà tôi chưa có dịp được trông thấy hàng ngày.


Và rồi, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy đây là nơi tôi có thể cầm chân và trau dồi khả năng của mình; nơi tôi cảm thấy bình an, được là chính mình, và không phải giả vờ như một thứ gì đó tôi không hề ưa thích; nơi tôi có thể học hỏi để hoàn thiện bản thân từ những người giàu kinh nghiệm hơn


Tôi nghĩ về FRAGMENTS như một vỏ bọc giúp tôi chạy trốn, nơi tôi có thể tạm nghỉ khỏi những giờ học chuyên ngành sinh, nơi tôi thỏa mãn tâm hồn “trẻ thơ" và “già cỗi" của mình.


Khi gõ lại những dòng tâm tư này, tôi cảm nhận được từ sâu trong tâm luồng sóng chất dopamine, oxytocin, và serotonin di chuyển từ các khớp thần kinh trong trí não tôi. tôi tự hào và biết ơn khi được trở thành một mảnh vỡ đóng góp cho thứ gì đó lớn hơn và đẹp đẽ hơn vỏ bọc cô độc của bản thân.


Tôi tự hào khi được về với FRAGMENTS.


bottom of page