top of page

Fragments of Time: New Pages | Page 2: How have you been?

(kéo xuống để đọc tiếng Việt)



Hi Hardy,


How’ve you been?


I’ve been stepping out of my comfort zone, out of our busy Hanoi to engage in an educational project in Ho Chi Minh City as a volunteer English teacher. I just finished a class for high schoolers and guess what? Those teens didn’t do their homework today, a paragraph about their daily habits. I gave them some time in class because I knew that if they didn’t do it right then, they would leave it untouched in some other corner in their house. If I were them, I’d grab every chance to improve my writing. I’ve always done so, because I know what it is like to be a Vietnamese student whose English is imperfect.


Yes, I was sad, afraid and hesitant.


Imagine, as an English teacher-to-be and a member of FRAGMENTS’ Content Department, you (continuously) make silly grammar mistakes and your pieces are (continuously) edited by other members, including those younger than you. The hardest part of working in FRAGMENTS is facing your lack of English writing skills.

I have been in a dither about my writing, especially when entering FRAGMENTS and seeing how accomplished others are with there. I hesitated every single time I started a piece, worrying that I would create an embarrassment. I was terrified of writing full sentences, connecting them to others, editing them so that they would sound as perfect as possible—sound “not me”.


There was a point where I knew it was high time I took a break. I asked Mills, our co-founder, if I could stop writing articles in order to reflect on myself as an English learner and refresh the messy mind of an English writer. Mills has been encouraging me a lot. When I say “a lot”, I truly mean it. As a matter of fact, I delayed submitting my work several times, yet she has never once complained. Mills just kindly reminded us of the deadlines and told us to frequently inform our head of department, Trang, of our progress. But this was what I messaged her:

Hi… after you edited my piece and gave me feedback, I read the article you sent me and I think at this time and with my current level of writing, I should avoid writing articles for Cues. It's not that I'm scared of writing full essays… I just want to spend time learning more techniques I need… Thank u for your patient cuz I haven't turned in any pieces since that one commented by u last time. After reading your comments, I just felt like how come an English-majored student like me could turn my English writing into that bad. Please forgive me if I make you feel uncomfortable with my writing. But surely for the sake of FRAGMENTS, I'm trying day by day…

And here’s what she replied:

Ok. Let me just say that you are a very sweet and hardworking human being, just know that before I say anything else. I understand that you write in a certain way, and I’ve been fully aware of it ever since I started working with you and even before when we interviewed and read your samples. I know how you write and how you think, and how you feel about how you write and how you think. Because when you say “why can’t I write English even though I’m specializing in this profession?” please know that I feel this way when I think about my Vietnamese despite being fully Vietnamese. You’re okay. At least you’re trying. I agree that maybe you should take a break from the articles. Starting in a more creative space may make it easier for you to get better at English. When I started learning Vietnamese, I just kept trying grammar, grammar and grammar…but being in a more enjoyable space with the language slowly made it my nature. I’m not uncomfortable with your writing and I’m not looking down on you. It’s like if you see my Vietnamese essays, would you get annoyed with me? I would hope not! I know expressing is hard but I don’t expect you to be fluent just because you’re learning it in school. I expect you to be learning. And there’s nothing to be ashamed of. Let’s play to your strengths first, which is translating. That means you already understand the language really well because you can translate it. English is just weird. So don’t pressure yourself, ok?

Since then, the hardest part when working in FRAGMENTS has shifted from how to not feel ashamed about my English ability, to how to accept my imperfection. I learnt that age nor university majors do not matter. I started to learn from other members (especially those younger than me) by reading their writing. I started to open up more and talk about my weaknesses, my insecurities when writing with our Head of Content Department and with other members as well. It turned out that we all share the same heaviness and are trying in our own ways. We can stop and feel scared, but then we can write.


That’s why I said if I were my students, I would grab every single chance to improve my writing. Because I know the feeling of a Vietnamese learner whose English is imperfect. I know I was sad, afraid and hesitant. But I have not ever been reticent or regretful, or alone. Because I accept that my English is growing. I want my students to feel what I feel. And FRAGMENTS is helping me appreciate my imperfection day by day.


Love,

An even braver you.


_______


Dạo này cậu sao rồi?


Hi Hardy,


Dạo này sao rồi?


Tớ đang tập bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, tạm xa Hà Nội bận rộn, vào Sài Gòn dạy tiếng Anh tình nguyện cho một dự án Giáo dục. Tớ vừa dạy xong một lớp này, biết gì không? Hôm nay mấy đứa không làm bài tập, viết đoạn văn ngắn về một ngày của mình. Tớ cho bọn nhỏ ít thời gian trên lớp để hoàn thành, vì tớ biết nếu tụi nhỏ không làm ngay lúc đó, bài tập này rồi cũng bị bỏ xó. Nếu tớ là chúng nó, tớ sẽ nắm bắt mọi cơ hội để trau dồi khả năng viết của mình. Thực ra tớ luôn làm vậy. Vì tớ hiểu cảm giác là một học sinh Việt Nam có vốn tiếng Anh không hoàn hảo.


Đúng, tớ đã buồn, lo lắng, và lưỡng lự.


Thử tưởng tượng mà xem, khi cậu là một giáo viên tiếng Anh tương lai, và một thành viên trong Ban Nội Dung của FRAGMENTS, cậu (liên tục) mắc lỗi ngữ pháp và những gì cậu viết (liên tục) được sửa bởi các thành viên khác, kể cả những bạn nhỏ tuổi hơn. Đó chính là lúc tớ nhận ra điều khó nhất khi làm việc với FRAGMENTS là đối mặt với sự thật mình là một đứa viết kém.


Tớ đã luôn tự ti với khả năng viết của bản thân, đặc biệt khi tham gia FRAGMENTS và nhìn những bạn khác giỏi thế nào. Tớ ngần ngại mỗi lần bắt tay viết, lo lắng là mình sẽ làm mọi người thất vọng. Tớ thậm chí sợ phải viết cả câu, rồi kết nối chúng với những câu khác trong đoạn, sửa lại chúng để lúc đọc lên nghe phải thật hoàn hảo, phải nghe “không giống tớ chút nào”.


Đến một thời điểm, tớ biết tớ phải tạm dừng. Tớ hỏi Mills, founder của bọn tớ, liệu tớ có thể dừng viết các bài văn một khoảng thời gian để tự xem lại bản thân mình, trong vai trò là một người học tiếng Anh, và dọn dẹp tâm trí bừa bộn của tớ, trong vai trò là một người viết tiếng Anh được không. Mills đã ủng hộ tớ rất nhiều. Và khi tớ nói “rất nhiều”, cậu ơi nó thực sự là như vậy. Quả thật tớ đã trì hoãn việc nộp bài nhiều lần, nhưng chị Mills chưa bao giờ trách tớ. Chị chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chung bọn tớ về các deadlines và bảo ai có việc gì thì nhớ báo với Trang, trưởng Ban Nội dung. Và đây là những gì tớ nhắn cho chị ấy:

Chị ơi… sau khi chị sửa bài và rút kinh nghiệm cho em, em đọc bản chị sửa và nghĩ là tại thời điểm này, với khả năng hiện tại của mình, em nên ngưng viết bài một khoảng thời gian. Không phải em sợ viết cả bài văn… em chỉ muốn dành thời gian học thêm về kỹ năng viết… Em cảm ơn chị vì đã kiên nhẫn, vì em chưa nộp thêm bài nào từ cái bài hồi trước chị chữa. Sau khi đọc phần nhận xét của chị, trong đầu em cứ quanh quẩn câu hỏi không hiểu vì sao một sinh viên chuyên Anh như mình lại kém tiếng Anh như vậy. Em xin lỗi nếu làm chị thấy phiền nhé… Nhưng chắc chắn vì FRAGMENTS, em đang cố gắng từng ngày ạ…

Và chị ấy trả lời tớ như này:

Ok. Nghe này, em là một cô gái cực kì dễ mến và chăm chỉ, hãy biết vậy trước khi nghe chị nói bất cứ điều gì tiếp theo. Chị hiểu em có màu riêng khi em viết, chị đã biết được điều đó ngay từ bọn chị phỏng vấn em và đọc bài viết em gửi trong đơn. Chị biết cách em viết, cách em nghĩ, và cách em cảm nhận về những gì em viết và nghĩ. Bởi vì khi em nói “vì sao mình không thể viết được hay bằng ngôn ngữ đó trong khi đấy là chuyên ngành của mình?”, hãy biết rằng chị cũng cảm thấy điều tương tự với tiếng Việt của chị, mặc dù chị là người Việt. Em đang làm tốt. Chí ít em đang cố gắng. Chị đồng ý là có thể em nên tạm dừng việc viết cả bài. Bắt đầu lại với những đoạn mang tính tự do, khi em được thỏa sức sáng tạo, tự nhiên tiếng của mình cũng được trau dồi. Khi chị bắt đầu học tiếng Việt, chị cũng chỉ học toàn ngữ pháp, ngữ pháp, với ngữ pháp… nhưng khi bản thân thực sự đắm chìm vào những không gian mà mình được tự do sáng tạo, tiếng Việt cứ thế dần dần trở nên quen thuộc với chị. Chị không cảm thấy phiền khi đọc bài của em và chị cũng rất hiểu những khó khăn mà em đang gặp phải. Cũng giống việc nếu em thấy được bài văn bằng tiếng Việt của chị, em sẽ không khó chịu khi đọc đâu đúng không? Chị biết diễn đạt rất khó, chị cũng không mong em phải văn hay chữ tốt chỉ vì tiếng Anh là chuyên ngành của em. Chị chỉ mong em tiếp tục học hỏi. Không có điều gì phải xấu hổ cả. Hãy tập trung vào thế mạnh của em trước, dịch thuật. Em chắc chắn phải đang có một vốn hiểu biết khá tốt về tiếng Anh, vì em dịch được nó sang tiếng Việt mà! Tiếng Anh, chỉ là nó rất lạ. Nên đừng áp lực bản thân mình quá, được không cô gái?

Kể từ đó, phần khó khăn nhất khi làm việc trong FRAGMENTS mà tớ cảm nhận được đã chuyển từ việc làm sao để mình không thấy xấu hổ với khả năng tiếng Anh sang việc làm thế nào để chấp nhận rằng bản thân không hoàn hảo. Tuổi tác hay chuyên ngành không nói lên được điều gì. Tớ bắt đầu học hỏi từ những thành viên khác trong Ban Nội dung, kể cả những bạn nhỏ tuổi hơn bằng cách đọc những bài viết của họ. Tớ bắt đầu cởi mở hơn và nói về những nhược điểm, những băn khoăn khi tớ viết với Trưởng ban Nội dung và với các thành viên khác nữa. Hoá ra bọn tớ cùng gặp chung những áp lực tâm lý vô hình đó và ai nấy đều đang nỗ lực bằng cách này hay cách khác. Bọn tớ vẫn thấy lo lắng, nhưng bọn tớ không ngừng viết.


Đó là lý do vì sao tớ nói rằng nếu tớ là tụi nhỏ ở trung tâm Giáo dục mà tớ đang tình nguyện, tớ sẽ nắm bắt mọi cơ hội để cải thiện kĩ năng viết của bản thân. Bởi tớ hiểu cảm giác là một người Việt học tiếng Anh nhưng tiếng Anh chưa được tốt. Tớ biết tớ đã buồn, đã lo lắng và chần chừ nhiều lúc. Nhưng tớ chưa bao giờ dừng lại, hay hối hận, hay cảm thấy lạc lõng. Tớ hiểu khả năng tiếng Anh của mình vẫn đang phát triển từng ngày. Tớ muốn tụi nhỏ cũng cảm nhận được điều đó trong chính bản thân chúng nó. Còn FRAGMENTS thì vẫn luôn giúp tớ trân trọng sự không hoàn hảo của bản thân.


Yêu cậu,

Một phiên bản dũng cảm hơn của cậu.


Comments


bottom of page