top of page

Fragments of Time: New Pages | Page 3: The daylight I thought I had lost

(kéo xuống để đọc tiếng Việt)



The daylight I thought I lost

(or A Play of an Adult Life with a Relieving Ending)



ACT 1 – DAYLIGHT


6PM, a few days after my interview with FRAGMENTS.


I was waiting for a friend at a bus stop. We’re hanging out today but the only thing I could think about was the interview results.


ME

It’s Monday already, why haven’t they responded?


I loaded the email box for the nth time.


ME

Didn’t they tell me they would send the results on Sunday? Am I wrong? Maybe I failed…


MY FRIEND

Hey!


ME

Oh dear Lord! How long have you been here?


MY FRIEND

Relax. I only just arrived.


My phone then notified me of a new email. The first word of its title was FRAGMENTS.


I looked at the phone, then at my friend.


ME

It’s here…


MY FRIEND

Open it!


ME

I’m scared… What if they didn’t accept me?


MY FRIEND

That won’t happen.


And she was right.


I joined FRAGMENTS after an eventful and tiring run in university, which is the time young people should focus on finding a full-time job. (Un)fortunately, I prioritize what I like over responsibilities and I sent in my application with a burning desire for theatre.


This was a light.



ACT 2 – DUSK


SCENE 1


My adult life has been treating me badly, with unexpected rejections, doubts, sarcasm and toxic bosses.


MY MANAGER (on multiple occasions)

This is such an easy task, why can’t you do it?

If you don’t understand something, ask me.

Why are you constantly asking me about ridiculous stuff? You have to observe and try to figure them out before coming to me. I’m very busy.

It’s just Google, don’t tell me you don’t even know how to open result links in a different tab.


SCENE 2


MY BOSS

I heard from the new manager that you requested for a higher salary. You haven’t done a single task in this 1st month. What you did was just some gallery’s works and they weren’t even worth your bachelor degree. You can’t even do paper work right.


SCENE 3


I have changed jobs once every month since Lunar New Year, and I am about to start a third trial in 2020. Before graduating from university, I thought I would do just fine, because I have dreams and passion towards the arts, and that would help me overcome every challenge.


As it turns out, chaos of the world could carry you so far away that you forget your own aspirations.


I spend most of my time at work worrying, and at home sleeping. I was so stressed that I could not think of anything but ways to not get scolded and humiliated. All I did was try to survive and emptiness swallowed me.


ME

There goes my weekend. It’s Monday again. I have to go there…


I curled up and covered my ears hoping it could somehow help stop negative thoughts. It was bedtime, and I was crying.


It was this very darkness that I then wrote about in a draft for FRAGMENTS.



ACT 3 – DAWN


I remember that third Sunday of March, when I had to wake up early for a FRAGMENTS meeting. It was 7AM, which is usually not a good time for a night owl like me to meet up with anyone. But then familiar beautiful faces appeared on my screen.


We said hi, shared some personal stories then discussed work as usual. And my soul bloomed.


Later, I re-listened to the soundtracks of “A Bullet for My Valentine”, re-watched all the videos uploaded on our YouTube channel, and re-read long posts on the Cues section of our website and Facebook page.


There was the light.


To be honest, I am still not sure whether my decision is wrong, and what is ahead of me. What I do know is I will be okay, as long as I am still one of FRAGMENTS, of the theatre in our shared dream.


_____


Bình minh lạc mất

(hay một vở kịch về cuộc sống của người trưởng thành, kết thúc bằng tiếng thở dài nhẹ nhõm)



HỒI 1 – ÁNH DƯƠNG CUỐI CHÂN TRỜI


6 giờ chiều, vài ngày sau buổi phỏng vấn với FRAGMENTS.


Tôi đã hẹn một người bạn ra ngoài chơi hôm nay. Đứng chờ cô ấy ở bến xe bus nhưng tâm trí tôi lại chỉ nghĩ đến kết quả cuộc phỏng vấn.


TÔI

Thứ Hai rồi mà sao vẫn chưa có tin gì vậy?


Lần thứ n trong ngày, tôi truy cập email để kiểm tra thư mới.


TÔI

Không phải các em ấy bảo sẽ có kết quả vào Chủ Nhật sao? Hay mình nhớ nhầm nhỉ? Hay là trượt mất rồi...


BẠN TÔI

Này!


TÔI

Trời mẹ ơi! Cậu đến từ lúc nào thế?


BẠN TÔI

Bình tĩnh nào. Tớ mới tới thôi mà.


Đúng lúc đó, điện thoại tôi thông báo có email mới gửi tới. Từ đầu tiên trong tiêu đề của nó là FRAGMENTS.


Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi quay sang cô bạn bên cạnh.


TÔI

Có kết quả rồi…


BẠN TÔI

Xem đi chứ!


TÔI

Tớ sợ… Lỡ tớ bị từ chối thì sao?


BẠN TÔI

Không có chuyện đó đâu.


Cô ấy nói đúng.


Tôi gia nhập FRAGMENTS sau bốn năm đại học bận rộn và mệt mỏi. Tầm ấy, ở tuổi tôi, mọi người đã tập trung đi tìm việc làm, đi kiếm tiền nuôi sống bản thân rồi. Nhưng (không) may làm sao, tôi lại ưu tiên làm thứ mình thích hơn sẵn sàng đưa vai ra gánh lấy trách nhiệm của “người trưởng thành”. Và thế là tôi gửi đơn ứng tuyển tới FRAGMENTS với khao khát mãnh liệt dành cho nhà hát.


Đó đã trở thành ánh sáng của cuộc đời tôi.



HỒI 2 – BÓNG TỐI ẬP XUỐNG


CẢNH 1


Cuộc sống trưởng thành chẳng đem lại cho tôi điều gì tốt đẹp. Đối với tôi, sống như người lớn là bị từ chối, buộc nghỉ việc đột ngột, hoài nghi bản thân, bị mỉa mai và gặp phải cấp trên độc hại.


QUẢN LÝ PHÒNG BAN (thường xuyên)

Dễ thế này mà em cũng không làm được à?

Em không hiểu gì thì cứ hỏi anh.

Sao em cứ hỏi những câu vớ vẩn thế? Em phải quan sát và tự tìm hiểu trước khi hỏi chứ. Anh đã bận tối mắt tối mũi thì chớ.

Đây là Google đấy, đừng bảo đến chuyện nhấn mở link trong tab khác em cũng không biết nhé.


CẢNH 2


CHỦ TỊCH CÔNG TY

Chị nghe chị quản lý mới nói em yêu cầu tăng lương à? Chị thấy em chẳng làm được cái gì trong tháng đầu này cả. Em chỉ làm mấy thứ lặt vặt trong phòng tranh thôi. Em có thấy xứng đáng với tấm bằng đại học không? Em thậm chí còn chẳng viết nổi giấy tờ hành chính.


CẢNH 3


Từ sau Tết Nguyên Đán, tháng nào tôi cũng nhảy việc, và sắp tới là lần thử việc thứ ba trong năm 2020. Hồi còn học đại học, tôi đã tưởng mình sẽ làm được hết mọi thứ, sẽ vượt qua được tất cả, vì tôi biết chắc nghệ thuật là ước mơ và đam mê của mình.

Nhưng hóa ra, thế giới điên cuồng này có thể kéo bạn ra xa khỏi khát vọng đến thế, khiến bạn quên đi niềm mong mỏi bấy lâu.


Tôi dành phần lớn thời gian ở công ty để lo lắng, và để ngủ ở nhà. Tôi stress nặng đến nỗi không bận tâm được đến thứ gì khác ngoài việc phải làm gì để không bị mắng và bị sỉ nhục mỗi ngày. Tôi chỉ là một linh hồn trống rỗng, dùng chút sức tàn còn lại để vật vờ sống sót trên trần gian.


TÔI

Thế là hết cuối tuần. Mai lại là thứ Hai, mình lại phải đi làm...


Tôi cuộn tròn người trên giường, che kín hai tai với hi vọng sẽ không còn nghe thấy các suy nghĩ tiêu cực nữa. Đáng ra tôi nên ngủ, nhưng tôi cứ khóc mãi không ngừng.

Chính là về bóng đêm tăm tối ấy tôi đã viết ra trong một bản nháp cho FRAGMENTS.



HỒI 3 – HỪNG ĐÔNG


Tôi nhớ hôm đó là Chủ Nhật thứ ba của tháng Ba, tôi phải dậy sớm vì một cuộc họp với FRAGMENTS. Gặp mặt lúc 7 giờ sáng vốn là điều không tưởng với một con cú đêm như tôi. Nhưng nhìn thấy những gương mặt xinh xắn quen thuộc bắt đầu xuất hiện trên màn hình laptop, tôi không còn quan tâm nữa.


Vẫn như bình thường, chúng tôi hỏi thăm nhau, kể vài câu chuyện cá nhân, sau đó bàn bạc những công việc cần làm trong thời gian tới. Và tâm hồn tôi nở rộ trở lại.

Sau buổi họp, tôi nghe lại album soundtrack của “A Bullet for My Valentine”, xem lại tất cả video trên kênh Youtube của chúng tôi, và đọc lại mọi bài viết trong mục Cues từng được đăng tải lên trang web lẫn Facebook.


Ánh sáng của đời tôi vẫn ở đó.


Thành thật mà nói, tôi vẫn không rõ quyết định của mình là đúng hay sai, và điều gì đang chờ tôi phía trước. Nhưng tôi biết chắc rằng tôi sẽ ổn thôi, miễn là tôi vẫn ở bên cạnh FRAGMENTS, bên cạnh nhà hát trong giấc mơ chung của chúng tôi.


Comments


bottom of page